Chöông 0
Ñaõ
hôn nöûa naêm töø ngaøy anh vaø em choïn caùch böôùc veà 2 phía. Em đi về nơi
phía trước, anh đi về nơi ta cất bước. Muøa heø naêm aáy, muøa cuûa nhöõng côn
möa vaø nhöõng ngaøy naéng noùng oi böùc.
Cafe
söõa ñaù. Anh choïn cho mình moät quaùn cafe nhoû ñeå döøng chaân. Ngoài traàm
ngaâm, anh nhaän ra ly cafe cuûa anh ñaõ trôû thaønh moät thöù nöôùc uoáng laït
nhaùch. AÙo hoàng, quaàn jean, vaø xe cub. Anh goïi moät laùt baùnh Tiramisu.
Ngöôøi phuïc vuï chaéc seõ ngaïc nhieân khi coù moät ngöôøi goïi moùn baùnh
ngoït nhöng chaúng bao giôø ñuïng ñeán. Cafe coù veû ñaéng hôn bình thöôøng khi
anh uoáng moät mình.
Tænh giaác giöõa nhöõng giaác nguû
chaäp chôøn, anh nhaän ra anh ñang ôû raát xa nôi maø anh muoán ñeán. Loït
thoûm giöõa nhöõng caùi-maùy-ñeå-ôû, anh chaïy xe doïc nhöõng con ñöôøng quen
thuoäc. Nhôù ñeán ngaøy xöa, anh töøng töôûng töôïng raèng em seõ lo laéng theá
naøo neáu anh gaëp tai naïn naøo ñoù. Anh-cuûa-em-ngaøy-xöa mô moäng moät caùch
ñieân khuøng. Vaø anh töï hoûi chính anh ta laø gì cuûa nhau.
“Thì chæ laø nhöõng kæ nieäm giöõ
cho nhau, mang theo ñeán suoát ñôøi, ñoâi luùc chôït nhôù chôït ñau, nhöng
cuõng chæ la ‘quaø’ cuûa thôøi gian, moùn quaø maø nhieàu khi ta khoâng muoán,
theá thoâi…”
Qua roài nhöõng giaác mô veà em.
Ngaøy em baûo anh döøng dôïi vì em seõ khoâng quay laïi. Cuõng laø ngaøy anh baét
ñaàu soáng trong noãi nhôù.
Chöông 1
Ngaøy troâi qua that chaäm. Anh nhôù
laïi nhöõng chuyeán taøu kí öùc cuõ kó maø anh ñaõ ñi qua caùch ñaây raát laâu.
Ngaøy anh ñi heát nhöõng traïm döøng cuûa hai ñöùa. Giôø quay laïi anh thaáy
moïi thöù khoâng thay ñoåi gì caû. Khaùc chaêng chæ laø coù theâm maøu reâu
phong. Giôø ñaây ngöï trò trong anh laø söï im laëng. Söï im laëng ñeán vaø lay
ñi taát caû nhöõng gì anh töøng coù, keå caû em. Em coøn nhôù Mieàn Ñoàng Thaûo
chöù. Nôi anh vaø em ñaõ töøng im laëng ngoài raát laâu caïnh nhau. Anh vaø em
ñaõ yeâu trong söï im laëng vaäy giôø mình chia tay cuõng trong söï im laëng em
nheù.
Anh seõ laø moät ngöôøi cuõ that
traùch nhieäm. Anh seõ khoâng goïi ñieän hay nhaén tin cho em nöõa. Anh seõ
keát thuùc nhöõng caâu chuyeän that goïn gaøng. Vaø cuõng seõ caát ñi nhöõng
quan taâm vaø lo laéng vaøo moät goùc khuaát cuûa anh. Anh giôø ñaõ laø quaù
khöù cuûa em roài.
Nhöõng buoåi chieàu ñaày naéng, ñi
boä giöõa nhöõng ngöôøi baïn, anh thaáy mình that laïc long. Maát huùt vaøo
nhöõng doøng xe coä ñang ngang qua. Anh ñaõ tìm thaáy em nhöng laïi sai thôøi
ñieåm. Neân chæ toaøn ñem laïi cho nhau nhöõng toån thöông khoâng theå naøo
xoùa nhoøa.
“Ñoù laø khi nhöõng yeâu thöông chæ
ñeán moät laàn trong ñôøi…”
Laø khi anh chaáp nhaän thöïc taïi
naøy. Laø mình quaù nghieâm khaéc vôùi baûn thaân hay thöïc teá cuoäc soáng
quaù khaéc nghieät vôùi nhöõng thöù na naù tình yeâu.
Chöông 2
Trôøi möa. Em chaïy döôùi möa, em
cöôøi daãu raèng caû anh vaø em ñeàu öôùt nheïp. Em cöôøi ñeïp laém. Nuï cöôøi
em khieán anh queân maát raèng trôøi ñang möa raát naëng haït. Muøa möa naêm
nay, vaø caû nhöõng muøa möa saép ñeán, seõ khoâng coøn nhö tröôùc. Anh seõ
khoâng coøn nhìn möa vaø nghó ñeán em nhö ngaøy xöa. Thay vaøo ñoù anh seõ ngoài
ñoïc moät quyeån saùch môùi mua. Beân ñaây anh chöa bao giôø thaáy ly cocktail
naøo teân laø “I love you”. Coù leõ chæ moãi quaùn cafe piano treân ñöôøng Tuù
Söông coù thoâi.
Ñang chôø böôùc qua ñöôøng ôû ngaõ
tö. Anh chôït nghe tieáng ai goïi teân, “Thaïch ôi…”. Thaãn thôø, anh nhö thaáy mình ñang ñi ngang nhaø thôø Ñöùc
Baø. Nhö moät ngöôøi nguû mô, anh ñöa tay nhö naém lay tay em. “Thaïch…” vaãn laø tieáng keâu teân aáy. Nhöng laàn naøy noù goïi anh
trôû laïi thöïc taïi ñang dieãn ra. Anh ñang ôû caùch nôi anh muoán ñeán nöûa
voøng traùi ñaát. Hình aûnh em tröôùc maét boãng choác laïi vuït tan.
Loái ñi ngaõ khaùc maø em tìm cho
mình theá naøo roài. Nheï nhoõm vaø vui töôi hôn raát nhieàu phaûi khoâng? Anh
chæ bieát caùch laøm em xuoáng tinh thaàn. Ñoâi luùc anh nhaän ra raèng anh
chöa ñuû can ñaûm. Can ñaûm nhìn ngöôøi anh töøng yeâu thöông ôû caïnh moät
ngöôøi khaùc. Ngaøy xöa anh yeâu baûn thaân anh hôn em neân anh khoâng ñeå em
ra ñi. Baây giôø anh vaãn coøn yeâu baûn thaân mình hôn neân anh vaãn ñôïi em
veà. Duø raèng em noùi anh ñöøng ñôïi vì em khoâng quay veà ñaâu. Laëng im.
Chöông 3
Ñoâi khi anh vaãn thaéc maéc neáu
nhö anh ñeán vôùi em trong nhöõng con mô vaøo buoåi toái vaø baèng nhöõng kí
öùc vaøo buoåi saùng. Thì anh coù aùm aûnh em nhö caùch ma em ñaõ aùm aûnh anh
khoâng? Vaø khi em nhìn vaøo nhöõng ñieàu ñoù, lieäu em coù thaáy anh khoâng?
Nhö caùch anh ñaõ töøng nhìn thaáy em.
-
Anh ñaõ
töøng yeâu ai chöa?
-
2
ngöôøi
-
Hoï laø
nhöõng ai?
-
Ngöôøi
yeâu anh nhöng anh hôøi hôït vaø ngöôøi anh yeâu nhöng töø choái anh
-
…
Anh
vaãn goïi teân moùn baùnh ngoït em thích laø Tisurame. Gioáng nhö moät thöông
hieäu cuûa anh. Cafe Highland, ngaøy aáy em goùi quaø cho chính em giuùp anh.
Anh khoâng aên baùnh ngoït. That ra, anh khoâng thích ñoà ngoït. Nhöng anh vaãn
seõ goïi moät mieáng baùnh Tiramisu ngaøy anh trôû laïi ñaây.
Vì
traùi ñaát troøn, vaø vaãn seõ troøn nhö vaäy theâm caû ngaøn naêm nöõa. Lieäu
em seõ laïi naém tay anh moät laàn nöõa khi anh laïi chìa tay veà phía em chöù.
Nhö anh vaãn luoân laøm.
Ñöøng
ñeå quaù khöù laøm em ngoä nhaän. Luùc naøy ñaây, anh coù theå ñang ngoä nhaän veà
ñieàu khoâng thuoäc veà anh. Laø anh vaãn yeâu ñaáy, chæ laø anh vaãn yeâu em
cuûa ngaøy xöa, ngaøy em vaãn laø cuûa anh, coâ gaùi aø.
Chöông 4
“Không cần phải chạy trốn tình yêu làm gì, bởi Thế giới của những người đang yêu rất nhỏ bé.Không cần phải cố quên đi một người.
Nếu trong tim ta bóng hình ấy chưa bao giờ phai nhạt.
Có thể chúng ta ở trong nhau bằng một tên gọi khác.
Bằng những sợi dây vô hình ràng buộc rất riêng…
Có những mối quan hệ không thể gọi tên.
Nhưng vẫn chứa đựng bên trong những điều thiêng liêng không dễ mất.
Vì thế giới của những kẻ yêu nhau là rất chật.
Nên lối rẽ nào cũng rất dễ gặp nhau…
Dù đã từng gian dối để bầm đau.
Để nghẹn ngào môi và tim rung lên khắc khoải.
Dù đã cứa vào nhau những cơn đau mãi mãi.
Vẫn không giữ nổi tim mình, đập loạn nhịp khi thoáng qua nhau…
Tình yêu thật sự có dễ lãng quên đâu.
Phải mất bao lâu để quên đi những thói quen yêu thương đã trở thành cuộc sống?
Nên nếu đã không thể quên thì cũng không cần phải cố gắng.
Chỉ cần để lòng mình thấy thật bình yên…
Rồi đến một ngày, có thể tự sẽ quên.
Hoặc nhớ mong sẽ đưa tin yêu trở lại.
Vì có những điều, dù đổi thay cũng vẫn là mãi mãi.
Vì Trái đất tròn, thì yêu nhau xa mấy cũng về lại với nhau…”
Chöông 5
Doïn deïp nhaø cöûa, anh doïn qua moät choå
ôû môùi. Coù nhöõng boä ñoà anh chöa ñuïng ñeán caû moät thôøi gian daøi. Coù
nhöõng thöù maëc khoâng vöøa nhöng anh laïi khoâng muoán boû ñi. Nhöõng boä
quaàn aùo aáy ñaõ coù muøi cuûa kí öùc, chính nhöõng caûm xuùc cuõ kó aáy laïi
keùo anh veà em vaø nhöõng kí öùc cuûa anh vaø em.
Hoïp lôùp caáp 3 naêm 2010, laàn
ñaàu anh ñi vôùi em gaëp baïn beø anh. Cuõng laø laàn ñaàu tieân vaø cuõng duy
nhaát hai ñöùa cöôøi that haïnh phuùc. Nhìn laïi taám hình ngaøy ñoù, baát
chôït nöôùc maét anh laïi tuoân ra vaø anh khoâng theå ngaên laïi. Khoùc nhö
moät ñöùa con nít 5 tuoåi bò lay maát caây keïo maø khoâng hieåu taïi sao.
Thôøi gian troâi qua that nhanh.
Thôøi gian ñoâi khi khaéc nghieät quaù. Coù theå lay ñi taát caû nhöõng gì ta
coù. Nhöng cuõng ñaày kì dieäu khi chính thôøi gian seõ laøm laønh taát caû
nhöõng veát thöông maø cuoäc soáng gay ra cho ta. Ñoâi khi anh töï hoûi traùi
ngöôïc cuûa yeâu thöông laø gì. Laø gheùt boû ö? Anh khoâng nghæ vaäy. Neáu ta
gheùt ai ñaáy thì mình seõ caøng nghó veà hoï nhieàu hôn. Vaäy traùi ngöôïc
cuûa nhöõng yeâu thöông laø gì? Laø laõng queân. Laø khi…
-
Alo,
anh ñaây…
-
Alo
-
Anh
ñaây
-
Xin
loãi, ai vaäy…
-
…
Khoâng
deã daøng gì ñeå queân ai vaø cuõng chaúng ai muoán bò laõng queân bôûi ngöôøi
khaùc. Muøa haï, muøa theâm vaøo anh nhöõng noãi nhôù. Em coù ñaët teân cho
nhöõng ngaøy heø khoâng? Anh vaãn thöôøng goïi thaùng 5 laø thaùng sum vaày vì
anh ñöôïc gaëp em vaø gia ñình. Thaùng 6 laø thaùng heïn hoø. Thaùng 7 laø
thaùng cuûa möa. Vaø cuoái cuøng thaùng 8, thaùng cuûa nhöõng cuoäc chia tay. Anh
ñaõ ôû cuøng em traûi qua 2 muøa heø. Quaù ít vôùi nhöõng caëp ñoâi yeâu nhau.
Nhöng ñaõ laø ñuû vôùi anh. Ñònh nghóa veà muøa heø vôùi anh cuõng ñaõ thay
ñoåi. Seõ laø nhöõng luùc anh vi vu treân chieác xe cub 50 cuûa meï hay chieác
moto caø taøng caø tòch cuûa boá treân ñöôøng phoá Saøi Goøn moät caùch voâ
ñònh maø theo y hoïc vaãn thöôøng ñöôïc goïi laø hieán xaêng nhaän ñaïo. Chæ
khaùc laø khoâng coù em ngoài sau nöõa thoâi. Bay giôø laø thaùng may roài nhæ?
Chöông 6
Ngaøy troâi qua coù 24 tieáng. Ñeâm troâi
qua duø daøi ñeán may thì trôøi cuõng seõ saùng. Buoàn hay vui, ñau khoå hay
haïnh phuùc cuõng chæ laø nhöõng caûm giaùc. Gioáng ngaøy vaø ñeâm, caûm giaùc
ñeán roài seõ ñi. Vaäy anh choïn cho anh ñieàu gì ñeå soáng?
Anh töøng choïn em laø leõ soáng
cuûa anh. Ñuùng laø thöù tình yeâu cuûa nhöõng ngöôøi treû. Phaûi coù nhöõng
luùc chôø ñôïi, thì ta môùi bieát theá giôùi thieáu vaéng hình boùng nhau seõ
ra sao. Duø coù coá gaéng thì moïi ñieàu cuõng ñaõ qua. Bôûi vì anh vaø bôûi vì
em. Ñoâi khi ta nhaän ra mình boãng choác trôû neân yeâu ñuoái. Khi aáy anh
nhaän ra mình ñaõ thay ñoåi. Chæ laø thay ñoåi aáy khoâng phaûi laø ñieàu maø
em muoán thaáy ôû anh.
Ñoâi
khi nhöõng ngöôøi anh yeâu thöông boãng moät ngaøy khoâng coøn ôû beân caïnh. Nhö
moät leõ thöôøng tình, baát chôï anh caûm thaáy chôi vôi vaø cheânh veânh.
Nhöng em vaãn luoân noùi raèng, cuoäc soáng coù ñaù thì haõy ñeå noù ñaù mình
veà phía tröôùc. Mæm cöôøi, moïi ñieàu roài seõ qua. Anh neân vieát xuoáng
nhöõng ñieàu anh hoïc ñöôc töø em. Anh vieát tieáp cho moät ngaøy tuoåi treû
cuûa ngaøy hoâm qua.
Em đến
bên tôi
Những
ngày mưa
bỗng
chốc
đầy
nắng
ấm
Những
ưu tư
cuộc
sống
nhường
chỗ
cho tiếng
cười
Những
lặng
im trước
kia giờ
đây là sẻ
chia
Ngày em ra đi
Trả
lại
những
điều
giản
dị
ngày trước
Không còn tiếng cười
sẻ
chia những
ngày nắng
ấm
Yêu thương
thì
không
đong đếm
Và ai lại
đi đếm
những
yêu thương
Chöông 7
-
Anh
coøn yeâu em khoâng?
-
Chöa
bao giôø anh heát yeâu em, em aø
-
Mình
môùi noùi chuyeän laïi thoâi maø anh ñaõ toû tình vôùi em hai laàn roài ñaáy
-
Vì anh yeâu
em
-
…
Töï
hoûi anh seõ phaûi tìm ñaâu ñeå laïi ñöôïc nhìn thaáy em. Phaûi luïc tìm laïi
nhöõng kí öùc nöûa sao. Roài laïi ñau nöõa cho coi. Ñuùng laø ñeán moät luùc
naøo ñoù, moïi thöù chôït trôû neân quaù naëng neà vaø theá laø ta buoâng tay
nhau thoâi. Anh töï nhuû vôùi anh nhö vaäy khoâng bieát bao laàn, roài laïi
cuõng chính anh nhìn mình tröôùc göông vaø hoûi raèng anh ñaõ sai ñieàu gì. Coù
leõ, anh ñaõ quaù voäi vaøng vaø khieán moïi thöù trôû neân ngoä nhaän.
Yeâu
thöông nhö theá naøo laø ñuû vôùi hai ñöùa ñaây. Ñeán bao giôø anh môùi coù
theå nhìn em vaø mæm cöôøi nhö nhöõng ngaøy xöa xa laém. Bao giôø, anh vaø em
laïi ngoài caïnh nhau vaø thaáy bình yeân nhö ta ñaõ töøng ôû Mieàn Ñoàng
Thaûo. Anh goïi Mieàn Ñoàng Thaûo laø Neverland. Anh vaãn maõi laø ñöùa con nít
chaúng bao giôø lôùn gioáng nhö Peter Pan vaäy. Vaø ñoù cuõng laø nôi maø anh
chaúng bao giôø trôû laïi ñöôïc. Vì Windy
seõ lôùn leân vaø moät ngaøy naøo ñoù Peter Pan seõ khoâng coøn gaëp laïi Windy
nöõa. Roài ngaøy aáy cuõng ñeán, ngaøy Windy noùi vôùi Peter raèng coâ aáy seõ
khoâng trôû laïi. Ñöøng ñôïi nöõa nheù Peter…
Chöông 8:
Đôi khi con người ta trở nên rất ngu ngốc khi để cho cơn giận bắt nguồn từ những tự ái vặt vãnh không đúng chỗ bao trùm lấy tất cả và làm lu mờ đi mọi thứ tốt đẹp đã từng có, rồi buông những lời oán thán trách móc rất đỗi ngô nghê trẻ dại. Tự ái làm gì khi cảm thấy người ta có vẻ hiểu biết hơn mình? Cho dù người ta đúng là hiểu biết hơn mình thật thì đã sao?! Đâu có nghĩa người ta sẽ tự cho mình là cái gì cũng đúng và mình thì cái gì cũng sai. Mọi thứ trong cuộc đời này đều tương đối thôi có gì hoàn toàn đâu nào và hiểu biết là vô tận, ai dám vỗ ngực xưng tên "Ta đây cái gì cũng biết", chỉ có sự yếu đuối mặc cảm bên trong của mình mới khiến mình có những suy diễn rồi lên cơn tự ái vì nghĩ mình thua kém do người ta luôn tỏ ra hiểu biết hơn mình. Mỗi người một cuộc sống một trải nghiệm, đâu có gì phải so đo rồi mặc cảm, càng không nhất thiết phải hơn thua nhau. Và chạm là điều tất yếu phải có trong cuộc sống để hiểu mình và hiểu người, nhưng sau đó nếu không dùng cái tâm rộng mở để hoá giải và đón nhận trở lại thì việc mất nhau sẽ là mãi mãi. Tệ nhất là những gì tốt đẹp thân ái đã có đều phút chốc tan ra như cát chẳng đáng để cân nhắc. Đáng buồn không? Có lẽ dạy con để trở thành người đàng hoàng tử tế đúng đắn không thôi chưa đủ, trong tâm con cần phải có lòng khoan dung độ lượng, không chấp nhất, biết nhớ điều đáng nhớ và biết quên những điều không nên nhớ. Bởi nếu chỉ cho qua mà không thể quên để rồi thỉnh thoảng nhắc nhớ gây khó chịu cho người nhằm thỏa mãn cái nư của cơn thịnh nộ ngấm ngầm vì những hơn thua của mình thì đó chưa thực sự là cho qua. Đôi khi con phải học cách quên đó cũng là con đang học cách tha thứ! Không phải để cho ai khác mà cho chính con được nhẹ nhàng trong tâm, con trai ạ. Đó là sự cao thượng! Mọi giáo điều luôn dạy con người ta phải biết rũ bỏ chữ Chấp, thực không dễ dàng nhưng bằng cách này hay cách khác mỗi người đều cố gắng theo cách của riêng mình...Viết đến đây mình lại nghĩ đến 1 người xa xôi, mình muốn ngã mũ chào người ấy, một người đàn ông cao thượng...Cuộc sống là sự hoàn thiện và tích lũy từng ngày. Viết lên những lời này chẳng dám răn dạy ai, chỉ là tâm tư cần thoát ra ngoài mà thôi. Chợt nhớ đến nhiều thứ và những gì không xứng đáng là thứ mình sẽ để lại, không muốn làm hành trang thêm nặng nề...
Chương 9:
Đã trôi qua nhiều rồi cái mà chúng ta gọi là thời gian ấy, anh vẫn chợt nghĩ đến ngày xưa. Giá như ngày xưa anh tốt hơn thì chúng ta đã không phải rời xa. 2 chữ ấy sao cứ bóp chặt lấy tim anh. Nhìn lại anh vẫn vậy, mộng mơ, vụng về, và vẫn mang cái kiểu nghệ sĩ cà rởm anh hay bắt chước bố anh mà anh chẳng bao giờ bỏ được. Sài Gòn dạo này thế nào em nhỉ. Anh chẳng thể nhớ được cái nắng nóng gay gắt của những ngày hè mà anh tưởng như bất tận. Những lúc trời đổ mưa rào mà anh và em chẳng kịp tìm chổ trú mưa. Anh và em đã thương nhau vào những ngày mưa như thế. 2:30PM, anh tỉnh giấc. Anh lại mở sách ra đọc...
Chẳng biết bao giờ anh mới gạt được em ra khoi tâm trí anh...
Có lẽ lả...
Đôi khi con người ta trở nên rất ngu ngốc khi để cho cơn giận bắt nguồn từ những tự ái vặt vãnh không đúng chỗ bao trùm lấy tất cả và làm lu mờ đi mọi thứ tốt đẹp đã từng có, rồi buông những lời oán thán trách móc rất đỗi ngô nghê trẻ dại. Tự ái làm gì khi cảm thấy người ta có vẻ hiểu biết hơn mình? Cho dù người ta đúng là hiểu biết hơn mình thật thì đã sao?! Đâu có nghĩa người ta sẽ tự cho mình là cái gì cũng đúng và mình thì cái gì cũng sai. Mọi thứ trong cuộc đời này đều tương đối thôi có gì hoàn toàn đâu nào và hiểu biết là vô tận, ai dám vỗ ngực xưng tên "Ta đây cái gì cũng biết", chỉ có sự yếu đuối mặc cảm bên trong của mình mới khiến mình có những suy diễn rồi lên cơn tự ái vì nghĩ mình thua kém do người ta luôn tỏ ra hiểu biết hơn mình. Mỗi người một cuộc sống một trải nghiệm, đâu có gì phải so đo rồi mặc cảm, càng không nhất thiết phải hơn thua nhau. Và chạm là điều tất yếu phải có trong cuộc sống để hiểu mình và hiểu người, nhưng sau đó nếu không dùng cái tâm rộng mở để hoá giải và đón nhận trở lại thì việc mất nhau sẽ là mãi mãi. Tệ nhất là những gì tốt đẹp thân ái đã có đều phút chốc tan ra như cát chẳng đáng để cân nhắc. Đáng buồn không? Có lẽ dạy con để trở thành người đàng hoàng tử tế đúng đắn không thôi chưa đủ, trong tâm con cần phải có lòng khoan dung độ lượng, không chấp nhất, biết nhớ điều đáng nhớ và biết quên những điều không nên nhớ. Bởi nếu chỉ cho qua mà không thể quên để rồi thỉnh thoảng nhắc nhớ gây khó chịu cho người nhằm thỏa mãn cái nư của cơn thịnh nộ ngấm ngầm vì những hơn thua của mình thì đó chưa thực sự là cho qua. Đôi khi con phải học cách quên đó cũng là con đang học cách tha thứ! Không phải để cho ai khác mà cho chính con được nhẹ nhàng trong tâm, con trai ạ. Đó là sự cao thượng! Mọi giáo điều luôn dạy con người ta phải biết rũ bỏ chữ Chấp, thực không dễ dàng nhưng bằng cách này hay cách khác mỗi người đều cố gắng theo cách của riêng mình...Viết đến đây mình lại nghĩ đến 1 người xa xôi, mình muốn ngã mũ chào người ấy, một người đàn ông cao thượng...Cuộc sống là sự hoàn thiện và tích lũy từng ngày. Viết lên những lời này chẳng dám răn dạy ai, chỉ là tâm tư cần thoát ra ngoài mà thôi. Chợt nhớ đến nhiều thứ và những gì không xứng đáng là thứ mình sẽ để lại, không muốn làm hành trang thêm nặng nề...
Chương 9:
Đã trôi qua nhiều rồi cái mà chúng ta gọi là thời gian ấy, anh vẫn chợt nghĩ đến ngày xưa. Giá như ngày xưa anh tốt hơn thì chúng ta đã không phải rời xa. 2 chữ ấy sao cứ bóp chặt lấy tim anh. Nhìn lại anh vẫn vậy, mộng mơ, vụng về, và vẫn mang cái kiểu nghệ sĩ cà rởm anh hay bắt chước bố anh mà anh chẳng bao giờ bỏ được. Sài Gòn dạo này thế nào em nhỉ. Anh chẳng thể nhớ được cái nắng nóng gay gắt của những ngày hè mà anh tưởng như bất tận. Những lúc trời đổ mưa rào mà anh và em chẳng kịp tìm chổ trú mưa. Anh và em đã thương nhau vào những ngày mưa như thế. 2:30PM, anh tỉnh giấc. Anh lại mở sách ra đọc...
Chẳng biết bao giờ anh mới gạt được em ra khoi tâm trí anh...
Có lẽ lả...
No comments:
Post a Comment